Anh/chị thân mến,
‘Kesret’ nghĩa là đa số, nhiều; ‘vahdet’ là sự thống nhất, sự hợp nhất, sự cùng suy nghĩ. Câu nói “hàng nghìn viên đá” thể hiện ‘kesret’, tức là sự đa số. Khi những viên đá này được hợp nhất, được đưa lại với nhau để xây dựng một nhà thờ Hồi giáo, thì sự chuyển đổi từ ‘kesret’ sang ‘vahdet’ đã diễn ra. Giờ đây, nhà thờ Hồi giáo đó không còn là “hàng nghìn viên đá” nữa, mà là “một tòa nhà”.
Trong câu “لا إله إلا الله”, tất cả các tên và thuộc tính của Allah được xem xét cùng một lúc. Nghĩa là, khi nói “لا إله إلا الله”, không chỉ ý nghĩa của nó mà cả những ý nghĩa khác cũng được nhớ đến. Vì từ này chỉ đến tất cả các tên thánh, nên trong câu “لا إله إلا الله”, tất cả các biểu hiện của các tên thánh được tập hợp lại và được biết là thuộc về Allah, Đấng duy nhất sở hữu những tên thánh này.
Nói cách khác, vũ trụ tuyệt vời này có vô số lượng vô cùng lớn các thành phần cấu tạo. Nhưng cuối cùng, thế giới này được tạo ra như một cây có thể cho ra quả là sự sống. Con người suy ngẫm về sự sống sẽ đạt được sự hiểu biết về nó. Khi vũ trụ, thế giới đa dạng này, được xem như một cây duy nhất gọi là “cây tạo hóa”, thì sự hiểu biết đã đạt được. Toàn bộ cây này phục vụ cho sự sống, và chính vì thế, nó mang trong mình sự sống.
Có thể tóm tắt mối quan hệ giữa hai từ này như sau: mọi sự biết ơn (shukr) đồng thời cũng là sự tán dương (hamd). Tuy nhiên, không phải mọi sự tán dương (hamd) đều là sự biết ơn (shukr). Hamd là việc bày tỏ lòng biết ơn đối với những ân huệ và sự tôn kính mà Allah đã ban cho chúng ta và toàn bộ chúng sinh. Còn shukr là sự đáp lại những ân huệ cụ thể mà chúng ta đã nhận được. Vì vậy, từ shukr không thể thay thế từ hamd. Hamd bao hàm và toàn diện hơn.
Kinh Fatiha, bản tóm tắt của Kinh Qur’an, bắt đầu bằng câu: “…”. Như vậy, việc giáo dục các thế giới là một ân huệ, một sự ban ơn đối với con người; đó là một ân điển của Chúa dành cho họ.
Mặt trời được điều chỉnh, được nuôi dưỡng, rồi tỏa ra ánh sáng và hơi ấm; nó điều khiển các hành tinh quay quanh mình. Chúng ta tán dương và ca ngợi Allah, Đấng đã điều chỉnh và nuôi dưỡng Mặt trời như vậy. Hơn nữa, sự điều chỉnh này còn hướng đến con người. Nhờ sự điều chỉnh của Mặt trời, nhân loại mới có thể hưởng lợi từ nó. Nói cách khác, sự điều chỉnh này là một ân huệ dành cho con người. Vì ân huệ này, chúng ta phải biết ơn và tạ ơn Chúa. Đây là một lời cầu nguyện quan trọng, thể hiện cả sự tán dương và lòng biết ơn.
Chúng ta tạ ơn Thượng đế, Đấng đã tạo ra oxy và hydro riêng biệt, rồi lại kết hợp hai chất này để tạo ra nước. Bởi vì, việc tạo ra nước, sông, hồ, biển là một nghệ thuật vĩ đại của Thượng đế, đồng thời cũng là một ân huệ lớn lao đối với nhân loại.
Việc Trái Đất quay quanh Mặt Trời và Mặt Trăng quay quanh Trái Đất là minh chứng cho sức mạnh vĩ đại của Thượng Đế, đồng thời là một ân huệ và sự ưu ái lớn lao dành cho nhân loại. Chúng ta ngợi khen Allah, Đấng đã tạo dựng và điều khiển chúng như vậy.
Việc Kinh Qur’an bắt đầu bằng lời tán dương và kết thúc bằng lời cầu nguyện là một điều vô cùng ý nghĩa; Đấng giáo dục toàn thể vũ trụ, Đấng giáo dục con người với tất cả các giác quan và cảm xúc của họ. Vì sự giáo dục vũ trụ được thực hiện một cách phù hợp nhất để con người được hưởng lợi, nên chỉ có Đấng là Chúa của con người mới có thể giáo dục vũ trụ. Nói cách khác, chỉ có Đấng giáo dục vũ trụ mới có thể là Chúa của con người. Khi suy ngẫm về điều này, tâm hồn và trái tim con người tràn ngập lòng biết ơn, ca tụng và cảm ơn vô cùng. Con người sẽ tán dương Allah vô cùng.
Chúng ta tạ ơn Chúa Trời, Đấng đã ban cho chúng ta khả năng đọc hiểu cuốn sách vũ trụ, ban cho tâm hồn chúng ta niềm tin và sự hiểu biết. Việc Ngài mở mắt tâm hồn chúng ta bằng sự hướng dẫn, cho chúng ta biết về Ngài, giới thiệu Ngài và khiến chúng ta yêu mến Ngài, không chỉ là một ân huệ, một sự ban tặng lớn lao của Chúa Trời, mà còn là một nghệ thuật tinh tế nhất. Giọt nước tinh trùng của ngày hôm qua hôm nay đã biết Chúa Trời của mình, yêu mến Ngài và có thể suy ngẫm về những kỳ công của Ngài.
Tác phẩm biết người tạo ra nó, cuốn sách biết người viết ra nó… Đó là những điều mà trí tưởng tượng của con người không thể đạt tới. Trái tim của một người có đức tin được soi sáng bởi sự hướng dẫn, đó chính là một kiệt tác tuyệt vời của Allah.
Con người vừa ca ngợi và tán dương Đấng Tạo Hóa vì sự hoàn thiện thể hiện trong bản thân mình, vừa vô cùng biết ơn Ngài trước ân huệ lớn lao này.
Các loài vật khác cũng có lời tán dương, ít nhất là bằng ngôn ngữ của hành động. Một ngôi sao tán dương Chúa Trời vì nó đã được tạo ra từ sự vô hình. Bởi vì, việc tạo ra cái có từ cái không là cả một nghệ thuật thiêng liêng, cũng như là một ân huệ đối với ngôi sao đó.
Một bông hoa cũng tán dương Allah. Nó ca ngợi và tán dương Allah bằng ngôn ngữ của hành động vì Ngài đã biến nước và đất thành bông hoa, và nó cũng cảm ơn Chúa vì đã ban cho nó sự tồn tại dưới dạng một bông hoa. Đó chính là sự tán dương của nó.
Khi so sánh các sinh vật khác với những sinh vật này, chúng ta có thể cảm nhận được ở một mức độ nào đó rằng mọi sinh vật đều tán dương và ca ngợi Allah, giống như chúng tán dương và ca ngợi Ngài.
Trong lời giải thích của Risale-i Nur, người ta chú ý đến một bí mật trong sự sắp xếp của ba tên thần thánh trong câu “Bismillah”, tức là tên của Thượng đế. Như chúng ta biết, tên “Lafza-i Celal” bao gồm tất cả mọi sự thể hiện của quyền năng Thượng đế trong mọi thế giới.
Nếu xem xét nghĩa bề ngoài nhất của ‘Rububiyyat’, thì việc đặt tên này sau tên của Allah sẽ cho chúng ta thấy những biểu hiện của sự cai trị trên trái đất.
Tên gọi này chỉ tập trung vào loài người, trong số hơn một triệu loài sống trên Trái Đất. Bởi vì trong số các loài đó, chỉ có loài người là bị thử thách trên thế gian, được chọn là ứng viên cho thiên đường và địa ngục. Và ý nghĩa của cái tên đó chính là như vậy.
Với lời chào và lời cầu nguyện…
Hồi giáo qua các câu hỏi