– Tại sao hai câu 65-66 của Kinh Tevbe lại được xướng xuống?
– Người đùa giỡn là người đạo đức giả hay là người Hồi giáo thực thụ?
Anh/chị thân mến,
Dưới đây là bản dịch của các câu kinh thánh có liên quan:
“Nếu bạn hỏi họ,
“Chúng tôi chỉ đang vui vẻ và say mê với những gì mình đang làm.”
Họ nói như vậy. Hãy nói: “Liệu các ngươi có đang chế giễu Allah, các dấu hiệu của Ngài và sứ giả của Ngài không? (Hỡi những kẻ đạo đức giả!) Đừng xin lỗi vô ích. Sự thật là: Sau khi các ngươi tuyên bố tin tưởng, các ngươi đã phô bày sự phủ nhận trong lòng các ngươi. Dù chúng ta tha thứ cho một số người trong các ngươi (vì sự ăn năn hoặc không chế giễu), nhưng chúng ta sẽ trừng phạt một số người khác vì sự kiên quyết của họ trong tội lỗi.”
(9:65-66, Kinh Al-Tawbah)
– Có nhiều dị bản khác nhau về hoàn cảnh hạ truyền của những câu kinh này. Điểm chung của tất cả là sự mâu thuẫn giữa những kẻ đạo đức giả với nhau.
Chế nhạo đạo Hồi và người Hồi giáo
là những việc cần làm.
Trong các nguồn chú giải kinh Koran
-theo như chúng ta có thể thấy-
Một trong những truyền thuyết được chấp nhận rộng rãi nhất là:
Ibn Umar kể lại: Trong trận Tebuk, một người đạo đức giả đã nói:
“Tôi thuộc cộng đồng này”
(Ý nói đến người Hồi giáo)
Tôi chưa từng thấy ai có trái tim nhát gan, lời nói dối trá, và hèn nhát đến thế khi đối mặt với kẻ thù như họ.”
Một vị Sahabi nghe thấy những lời này liền hỏi ông ta:
“Bạn đang nói dối và chắc chắn bạn là một kẻ đạo đức giả.”
rồi người đó đi đến báo tin cho Thánh Tổ (sallallahu alayhi wa sallam). Nhưng người đó thấy rằng Kinh Qur’an (các câu liên quan) đã được thông báo trước đó. Người nói những lời đó đã cưỡi lạc đà đến bên Thánh Tổ (sallallahu alayhi wa sallam) và
“Lạy sứ giả của Allah! Chúng tôi đang trên đường đi để hoàn thành hành trình của mình.”
-như những hành khách trò chuyện trên đường-
Chúng tôi đang nói chuyện để vui vẻ thôi.”
ngài nói. Còn vị Tiên tri (s.a.v.) thì không nhìn vào người đó; chỉ
“Các ngươi có đang chế giễu Allah, các dấu hiệu của Ngài và sứ giả của Ngài sao?”
đang lặp lại nội dung của câu kinh thánh.
(xem Taberi, Razi, chú giải các câu kinh liên quan)
– Như được đề cập trong kinh Koran
“một số người trong số các bạn”
Từ câu văn trên, ta có thể hiểu rằng những kẻ chế giễu người Hồi giáo là một nhóm. Một nhóm ít nhất phải có ba người. Đó là suy nghĩ của các nhà chú giải.
“có ba người, hai người chế giễu, còn một người thì cười và thích thú khi nghe họ nói”
đã thông báo.
(xem Razi, phần có liên quan)
– Theo đó, câu chuyện kể về sự kiện này diễn ra ở Tebuk ở trên cũng có thể được xem xét là do ba người kể lại. Ibn Umar đã giải thích vấn đề này thông qua người chịu trách nhiệm chính và người chế giễu nhiều nhất trong sự kiện đó.
– Cho dù lý do hạ tiết là gì đi nữa, vấn đề vẫn liên quan đến những kẻ đạo đức giả và những kẻ không tin tưởng.
“Sự thật là: Sau khi các ngươi tuyên bố tin tưởng, các ngươi đã phô bày sự bất tín của mình.”
Như lời lẽ trong Kinh Qur’an đã nêu, họ luôn nói rằng họ là người Hồi giáo bằng lời nói, nhưng trong lòng họ vẫn kiên quyết với sự bất tín của mình.
Vì vậy, những gì họ đã làm là:
Đó không phải là một trò đùa, mà là việc họ thể hiện sự thóa mạ bẩm sinh của mình ngay khi có cơ hội.
– Một người có đức tin chân thành không nên chế giễu những điều mà tôn giáo coi là thiêng liêng.
Tuy nhiên, nếu vì sự thiếu hiểu biết mà anh ta đùa như vậy, thì dù có phạm tội, chúng ta không thể nói anh ta là người không tin Chúa. Bởi vì có rất nhiều khía cạnh chứng tỏ đức tin của anh ta. Như đã biết;
“… không phải mỗi thuộc tính của mỗi người Hồi giáo đều phải là thuộc tính của người Hồi giáo, và cũng không phải mỗi thuộc tính và kỹ năng của mỗi người không tin Chúa đều phải là thuộc tính và kỹ năng của người không tin Chúa.”
(xem Nursi, Münazarat, tr. 32)
“…Ví dụ: (Vị Tiên tri của chúng ta) đã nói rằng điều này là tà giáo. Có nghĩa là tính chất đó không phát sinh từ đức tin, tính chất đó là tà giáo. Vì tính chất đó mà người đó đã phạm tội tà giáo (thể hiện hành vi tà giáo). Nhưng người sở hữu tính chất đó (người thể hiện tính chất tà giáo này) lại có những tính chất khác vô tội, phát sinh từ đức tin và cũng có sự tỏa sáng của đức tin, nên người đó không được gọi là người tà giáo. Trừ khi, người ta biết chắc chắn rằng tính chất đó phát sinh từ tà giáo…”
(xem Nursi, Sünuhat-Tuluat-İşarat, tr. 16)
Với lời chào và lời cầu nguyện…
Hồi giáo qua các câu hỏi